Tống Sở Lãng chỉ cảm thấy lúng túng, từ khi quen biết cô đến bây giờ, lúc nào cô cũng thích ríu rít, đặc biệt là lúc mới đầu, anh còn ngại cô quá dài dòng, nhưng bây giờ thấy cô không nói, anh lại không quen.
“Em thích nói chuyện lắm cơ mà.” Cuối cùng, vẫn là anh mất hết kiên nhẫn phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ không thích nói chuyện.” Lục Khinh Ái lười biếng gắp thức ăn ăn.
Tống Sở Lãng nghiến răng: “Em còn muốn tức giận đến khi nào.”
“Tức giận?” Lục Khinh Ái nghiêng đầu: “Cháu tức cái gì, có cái gì để tức.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây