Lục Khinh Ái chớp chớp mắt, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, cô đã nói qua với người nhà rồi, anh không thể nào biết được, vì vậy, cô gật đầu nói: “Đâu có đâu, đi chơi với bạn sao thú vị bằng ở bên chú được, cháu thích chú, chỉ hận không thể dính lấy chú suốt ngày, nếu không bận chuyện, cháu đã sớm trở về rồi, dù sao đi nữa ngày nào cháu cũng nhớ chú. Đương nhiên, chú không thể nhớ cháu bằng cháu nhớ chú được, thế nên chú không thể nào biết được tâm tình của cháu. Mặ cháu phúng phính hơn, có thể là do được ăn ngon, đồ ăn nhà cô giáo chúng cháu ngon lắm, chú chê da cháu đen đúng không, thời tiết ở Hồng Kông nắng hơn bên ngày, mấy ngày trước cháu đi dạo phố nên bị đen đi.”
Cô nói một tràng dài rất rõ ràng rành mạch, lại tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc, làm Tống Sở Lãng không thể tìm được lời nào phản bác.
Nhưng mặt anh vẫn nhăn lại.
“Chú à, chú không vui vì cháu về muộn như vậy, có phải là chú rất nhớ cháu không?” Lục Khinh Ái đột nhiên nghịch ngợm rướn người tới sờ ngực và mặt anh.
Tống Sở Lãng bị cô sờ, người nóng lên: “Không, anh chỉ quan tâm đến con anh thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây