Tống Sở Lãng giật giật khóe miệng, tức giận muốn vỗ bàn, cái miệng của cô lợi hại thật đấy: “Em đừng có nói bậy nói bạ, suy nghĩ vớ vẩn, trở về cho anh.”
“Người ta đã nói là đang bận việc lớn rồi, làm xong sẽ trở lại, cô giáo cháu dạy dỗ cháu nhiều năm như vậy, bây giờ cô ấy nhờ cháu giúp một chuyện, nếu cháu không giúp, sẽ quá là vô ơn, chú cũng phải biết nặng biết nhẹ chứ, chú như thế này, cháu cũng không có cách nào cả. Được rồi, người ta đang phải điêu khắc, sớm làm xong thì mới về nhà sớm được, bái bai.” Lục Khinh Ái cúp điện thoại, tiếp tục cầm quân bài lên: “Đúng rồi, vừa rồi ai ra bài đấy.”
Trần Duy Diệp và Khâu Khâu đưa mắt nhìn nhau, giơ ngón tay cái lên nói: “Giỏi, cậu nói dối mà không thèm chớp mắt, còn nói rõ ràng mạch lạc như thật luôn, nếu mình không đứng ở trước mặt cậu, chắc chắn mình cũng sẽ bị cậu lừa.”
“Được rồi… được rồi!” Lục Khinh Ái xua xua tay: “Haizzz, ở trước mặt đàn ông, cậu không thể quá nghe lời được, tất nhiên, cậu phải làm cho anh ta có cảm giác là cậu rất nghe lời, còn nếu không nghe lời thì chỉ do bị bất đắc dĩ.”
Khâu Khâu phục cô sát đất luôn: “Cậu giỏi như thế, sao lúc trước lại bị thằng cặn bã Chu Sĩ Luân kia lừa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây