Tống Sở Lãng vốn đang thiu thiu sắp ngủ, nghe thấy cô nói vậy, lập tức hết buồn ngủ: “Dạo này anh không rảnh, chờ một khoảng thời gian nữa, anh sẽ đi cùng em.”
“Chú không yên tâm để cháu đi Hồng Kông một mình à?” Lục Khinh Ái thầm cảm thấy ngọt ngào trong lòng, gác chân lên trên người anh.
“Anh lo lắng cho con của anh.” Tống Sở Lãng hừ bằng mũi, nói.
“Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.” Lục Khinh Ái áp mặt vào trên cánh tay của anh: “Chú đừng nghĩ cháu là người đểnh đoảng như vậy, hồi ở Mỹ, cháu sống một mình vẫn tốt đây thây, với lại cháu có rất nhiều bạn ở Hồng Kông, nơi đó chính là địa bàn của cháu.”
“Địa bàn của em?” Tống Sở Lãng khẽ xùy: “Vậy cái thằng bạn trai cũ của em tung tin vịt ở trong trường học, nói em phản bội cậu ta, ở bên lão già bẩn thỉu, ở địa bàn của em, em còn có thể để người ta làm càn như vậy, ở Mỹ mà người ta cùng tìm em gây phiền toái được, huống chi là ở Hồng Kông.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây