Không, có thể là do Vân Ương chưa từng nói những lời như vậy với anh, anh không có cảm giác trái tim đập thình thịch, chỉ có trái tim đau đớn đè nén mà thôi.
Anh thích Vân Ương giống như giãy giụa trong bể khổ, mà gặp được cô, lại giống như đứng bên bờ núi lửa, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, bị dung nham làm tan chảy.
Anh chỉ khăng khăng không muốn thừa nhận, anh gặp được cô, rồi dễ dàng thích cô.
Anh cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được Vân Ương, thế nhưng anh phát hiện ra mình đã gần quên mất mình động tâm với Vân Ương từ lúc nào rồi.
“Chú à, chú thích cháu, chú thừa nhận đi.” Lục Khinh Ái tiến tới, hôn lên môi anh, tay cũng không an phận như anh mong muốn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây