“Đâu có đâu, cháu muốn đi vệ sinh thôi.” Lục Khinh Ái dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ nói: “Chú ngủ như thế nào?”
Tống Sở Lãng xoay người lại, tiếp tục chiên trứng gà: “...Anh ngủ rất ngon.”
“Oh, cháu còn tưởng chú không ngủ được vì không có cháu ở bên cạnh, xem ra cháu đã suy nghĩ quá nhiều rồi.” Lục Khinh Ái thất vọng nhún vai: “Tối hôm qua người ta còn ngủ không quen đấy, thật là kỳ quái, rõ ràng mới ngủ chung với chú không bao lâu, tại sao cháu lại thấy không quen được nhỉ.”
Tống Sở Lãng dừng tay lại.
“Này, chú đang nghĩ gì vậy, mau lật trứng đi, sắp cháy rồi kìa.” Lục Khinh Ái lại gần vội nhắc nhở anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây