“Thằng nhóc con này…” Tống Hoài Sinh nghiến răng nghiến lợi, từ năm hai mươi bốn tuổi Tống Sở Lãng đã bắt đầu vào Tống thị làm việc, nó cũng quen biết với rất nhiều người trên thương trường. Mới đầu, bọn họ nể anh có lẽ gần như là vì anh là con trai của Tống Hoài Sinh và là tổng giám đốc Tống thị, nhưng sau này về thời gian qua đi, năng lực của anh được bộc lộ ra, rất nhiều người đã sớm quên anh là con trai của ai, nói tới Tống Sở Lãng chỉ nói đến anh là người táo bạo, kiên định và quyết đoán, lại không mất đi sự cẩn thận của bậc trưởng bối.
“Anh tự suy nghĩ thật kỹ đi.” Tống Chính Nho tiếp tục thở dài nói: “Chờ qua hai năm nữa, công ty của nó khởi sắc rồi, việc kinh doanh lên như diều gặp gió, cho dù anh có chịu chia cổ phần cho nó, nó cũng sẽ không quay đầu lại. Sở Lãng không phải là thằng ngu, anh phải hiểu thế này, cho dù Tống thị có lớn hơn nữa, thế nhưng số cổ phần nó nắm được trong tay cũng chỉ là hữu hạn, nó sẽ ngu ngốc từ bỏ công ty riêng của mình, quay đầu đi giúp một công ty mà nó chỉ có một phần nhỏ cổ phần? Anh cũng đừng hy vọng vào Sở Di, nó lại càng không có khả năng, đã vậy anh còn phải coi chừng Đới Ái nữa. Em cũng không muốn nói những lời khó nghe đâu, nhưng cô ta còn trẻ, nếu anh không có tiền, cô ta sẽ ở bên anh à? Chờ đến lúc anh già rồi hoặc không còn trên đời này nữa, cô ta cũng chỉ hơn bốn mươi năm mươi tuổi, đến lúc đó cầm được đống tiền thừa kế, nếu bảo Tống Bội Viễn bán luôn cả công ty đi, cô ta lại chẳng có càng nhiều tiền hơn? Sau khi có tiền, cô ta ngốc đến mức không đi tìm người đàn ông khác à? Anh đừng để tương lai tiện nghi cho người khác, em thấy chia bất động sản cho hai mẹ con bọn họ là cách tốt nhất đấy.”
Càng nghe, sắc mặt của Tống Hoài Sinh càng tối tăm, ông ta muốn phản bác, nhưng im lặng rất lâu không nói ra được câu gì.
------------
Chiếc xe lướt nhanh trên đường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây