Tống Hoài Sinh nhất thời giật mình, ông ta chẳng bao giờ đoán ra được suy nghĩ của con trai lớn của mình, có đôi khi cảm thấy lòng dạ của nó quá sâu, bản thân mình không thể không đề phòng được. Bây giờ nghe thấy con trai mình nói ra những lời này, ông ta mới thật sự hiểu ra mình tái hôn đã mang đến bóng ma tâm lý lớn đến mức nào cho hai con trai: “Sở Lãng à, con không thể hoàn toàn trách cha được, cũng không phải là con không biết tính tình của mẹ con như thế nào, bà ấy chỉ một lòng một dạ với công việc của mình, năm đó cha cũng đã nghĩ sẽ sống bên bà ấy đến hết đời, nhưng bà ấy có từng quan tâm tới các con không? Để ý tới thành tích của các con không? Quan tâm đến chồng của mình không? Bà ấy chỉ quan tâm đến sự nghiệp của mình, cha không thể nào sống cả đời với một người phụ nữ như vậy được.”
“Chuyện đã qua rồi, bây giờ nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì cả.” Khuôn mặt với những đường nét góc cạnh của Tống Sở Lãng càng trên nên sắc bén: “Hôm nay con tới đây chỉ để thăm bà nội.”
Anh kéo Lục Khinh Ái đi thẳng về phía trước.
Tống Hoài Sinh không biết phải làm sao lại chán chường đứng ở bên ngoài hút điếu thuốc.
... .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây