Đới Ái tức giận đến run rẩy cả người: “Không trách cha cậu nói cậu là chó sói mắt trắng, nói như kiểu Tống thị có được như ngày hôm nay đều là nhờ công lao của cậu vậy. Tống thị có giá trị bao nhiêu, cậu lại đóng góp được bằng nào, nếu không dựa vào Tống thị, cậu nghĩ mình sẽ được như ngày hôm nay chắc?”
“Nếu không nhờ quyến rũ một ông già đã hơn năm mươi tuổi, gả được vào Tống gia, cô nghĩ mình sẽ được như ngày hôm nay?” Tống Sở Lãng chậm rãi đi tới trước mặt Đới Ái, nhìn từ trên cao xuống: “Cô đã lấy được quá nhiều rồi, đừng có tham lam nữa. Muốn ăn hết sạch sành sanh Tống gia, ăn thành mập mạp à, nhà các cô không có năng lực đó đâu. Còn nữa, đừng có mà vêch mặt hếch cằm ở trước mặt tôi, căn nhà này, tôi muốn vào thì vào, chưa tới lượt cô lắm mồm lắm lưỡi chen miệng vào đâu.”
Nói xong, anh đi vòng qua cô ta vào trong.
Lục Khinh Ái đi theo phía sau anh, đột nhiên có một cái chân thò ra, cô bị vấp vào, lảo đảo người ngã xuống hướng về phía nền nhà: “Chú...”
Tống lão phu nhân đứng ở cạnh đó phát hiện ra đầu tiên, bà ấy bị dọa sợ đến tái nhợt mặt, vội ném quải trượng, xông tới đón lấy cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây