Lục Khinh Ái nghiên cứu tủ giày được chạm trổ hoa phía trên. Lục Bồi Luân mở công ty trang sức, hồi đó đi học cô cũng sẽ thường xuyên đến công trường đang thi công của Lục Bồi Luân. Trước kia cô từng nghe người ta nói, kiểu đồ nội thất mà chạm hoa loại này trong nhà là kiểu đắt tiền nhất, nghe đâu một bộ ghế sa lon mấy trăm ngàn cũng coi như là tiện nghi rồi, mà một cái tủ giày như này thôi mà đã ngốn hết hơn mấy chục ngàn, mặc dù là theo phong cách cổ điển, nhưng nhất định là rất đắt đỏ.
“Chú, thẩm mỹ của chú cũng quá ư là cổ lổ sĩ đi. Này đúng là phong cách mà ở tuổi ba của em yêu thích.”
“Nhìn được.” Tống Sở Lãng chỉ nói hai chữ.
Lục Khinh Ái đi theo anh lên lầu xem phòng ngủ mới phát hiện ra trần nhà trên lầu vốn dĩ là vách tường, có thể gõ gõ được, chỉ chừa lại một gian phòng ngủ chính, kế đó là một phòng tập thể dục để quần áo và mũ nón.
“Chú, thật không ngờ chú lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy mà vẫn còn rất nhiều tiền nha.” Lục Khinh Ái vừa tức giận nhìn xung quanh vừa nói: “Vậy mà em còn cho rằng anh chẳng qua chỉ là một người nghèo rớt mồng tơi, không ngờ lại bất cẩn lượm được bảo vật.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây