“Ai ai ai, không nhất thiết phải nói như vậy đâu.” Lục Bồi Luân bận bịu khoát tay: “Chuyện của ngài tôi cũng có nghe qua đôi chút, thế nhưng cho dù ngài không phải là tổng tài của Tống thị, nhưng vẫn là con cháu của Tống gia, chuyện này vĩnh viễn cũng không sửa đổi được.”
Hồ Anh nhìn ông chồng nhà mình nhiệt tình cung kính nắm tay con rễ tương lai, có chút sững sờ. Trước đó lúc đi trên đường bà đã thất thố nói vài lời, như thế nào bây giờ lại nhanh chóng dập tắt được đống lửa của Lục Bồi Luân tính khí nóng nảy thất thường kia? Cái này thay đổi có chút mau nha: “Ừm, chồng, hai người biết nhau trước rồi sao?”
“Dĩ nhiên biết, tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của Tống tổng từ rất lâu rồi.” Lục Bồi Luân như vừa nghĩ đến cái gì, thanh âm co rút: Chẳng lẽ Tống tổng đối với Khinh Ái...”
“Đúng vậy, ba, chính là anh ấy!” Lục Khinh Ái gật đầu nói.
“Chao ôi, cái đứa này, con thật là lợi hại.” Lục Bồi Luân xoa xoa tóc cô, ha ha cười to: “Ngay cả Tống tổng mà cũng bị con giải quyết. Không tệ không tệ, đẹp lắm!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây