Mặc dù trước đó đã sớm chuẩn bị tâm lý mười ngàn lần, chuyện nên đến vẫn phải đến, nhưng lại đến trước thời hạn mấy chục phút, cô vẫn thấy khẩn trương tới nỗi cứ ngồi bất động trên ghế không đứng lên.
“Tới rồi, xuống thôi.” Tống Sở Lãng đứng dậy, dở đò xuống từ khoang chứa hành lý.
Lục Khinh Ái tâm tình thấp thỏm: “Xong rồi, mẹ em đã tới sân bay đón em.”
Tống Sở Lãng ngẩn ra: “Em không phải là không sợ trời không sợ đất, sao còn sợ mẹ em?”
“Em không có sợ. Chắc có thể là do em đột nhiên mang theo một người đàn ông cùng một quả cầu về nhà, em chột dạ.” Lục Khinh Ái sợ hãi nói: “Hơn nữa cũng không tiện cho lắm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây