Lục Khinh Ải bĩu môi, nghĩ thầm, đương nhiên chú sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, trái tim chú đặt hết lên người Tống Vân Ương rồi còn đâu.
“Vậy bây giờ chú cầu hôn đi, nhẫn đâu?” Lục Khinh Ải đưa tay: “Hoa tươi đâu?”
Tống Sở Lang ngẩn người, ấp úng nói: “Cô chỉ bảo tôi hai chọn một mà, không nói đây là cầu hôn.”
“Tống Sở Lang, chú đúng là củi mục, khiến tôi chưa kết hôn mà có con thì thôi, còn không có có nhẫn, tôi ghét chú.” Lục Khinh Ải thở phì phò trừng anh, lại đi lên tầng, đóng sầm cửa lại.
Tống Sở Lang phiền não nắm tóc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây