“Anh muốn bỏ mặc tôi không nói một tiếng rời đi, muốn bảo tôi phá thai thì phá thai, muốn cho tôi sinh thì sinh, anh là gì của tôi vậy, không phải bạn trai tôi, càng không phải là chồng tôi.” Lục Khinh Ải đứng trên bậc thang, nhìn thẳng vào anh.
Tống Sở Lang lại chỉ cảm thấy mình nhỏ như hạt bụi dưới ánh nhìn của cô.
Lục Khinh Ải thấy anh giữ im lặng. thở dài: “Chú, chú hãy nghĩ cho rõ đi, tôi không muốn dùng đứa bé này để uy hiếp gì chú, tôi tới tìm chú, chỉ là bởi vì chú là cha đứa bé, một cô gái hai mươi hai tuổi như tôi vừa mới tốt nghiệp, mang thai, tôi dám phụ trách, dám đối mặt, một người đàn ông ba mươi bốn tuổi như chú, lại không dám đối mặt, sao lá gan của chú lại nhỏ như vậy chú, chú lớn hơn tôi mười hai tuổi rốt cuộc để làm gì, chú không hề yêu đương, thân xử nam phải dựa vào tôi mới được giải quyết, chú còn tiếp tục nhu nhược như thế, thì hãy sống cuộc sống lang thang của chú đi, chôn giấu cô em Vân Ương của chú ở trong lòng, đi tới chỗ nào, khi cô độc thì lôi ra nhớ lại, ai, em Vân Ương à, tại sao em lại bỏ mặc anh đi lấy chồng, em không ở bên em trai anh thì sao không cân nhắc đến anh chứ...”
Tống Sở Lang càng nghe càng đỏ mặt, hận không thể đeo mặt nạ.
“Đủ rồi.” anh cắn răng cắt ngang.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây