Cô nhìn lại, con trai nhà mình rơi trên đồng cỏ sau lưng, hai mắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời.
“Yến. . . Trường. . . Tinh”, Tống Sở Di cắn răng nghiến lợi trừng cô, mau chóng tới nhặt con trai lên, cũng may đầu mùa xuân mặc nhiều đồ trên người, cũng đội mũ dày, lại là trên đồng cỏ, nên mới không bị thương.
Từ nay về sau, Tống Sở Di thật sự không dám để Trường Tình ôm con nữa.
-------------------------------------
Vở kịch nhỏ hai: Nhật ký Táo Đỏ
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây