“Có điều nếu chú hi vọng tôi bỏ như thế, vậy thì tôi sẽ bỏ.” Lục Khinh Ải ngẩng đầu đỏ vành mắt nói: “Đã đến nước Mỹ tìm chú, tôi cược nổi, bỏ đứa bé chính là tôi đã thua cuộc, tôi nhận thua, tôi thua cũng được, lúc đầu tôi tưởng rằng chú biết mình có con rồi sẽ ngừng phiêu bạt, hai người chúng ta có con với nhau, có gia đình, hồi nhỏ chú sống không hạnh phúc, khẳng định sẽ hi vọng con của mình không đi con đường của mình, sẽ dốc hết sức cho nó hạnh phúc, một năm một nhà ba người chúng ta thi thoảng có mấy lần cùng đi du lịch, ban ngày chú đi làm, buổi tối về với tôi và con, có lẽ do tôi nghĩ quá nhiều, và quá tốt đẹp, có lẽ chú chẳng khao khát gì những điều này, vậy chú hãy ôm hoài niệm của chú về Tống Vân Ương mà lang thang đi, chỉ sợ người ta không có thời gian quan tâm chú đâu, dù sao người ta cũng có gia đình và con cái của mình rồi, một mình chú tiếp tục lên đường đi.”
Cô nói xong xoay người rời đi.
Tống Sở Lang nhìn bóng lưng cô càng chạy càng xa.
Đầu tiên đầu óc trống rỗng, sau đó sụp đổ ầm ầm.
Anh nghĩ tới một nhà ba người mà cô nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây