Lục Khinh Ải làm mặt quỷ với đám Chu Sĩ Luân, đuổi theo, hai tay quấn lấy cánh tay anh: “Chú, may mà có chú, hai ngày nay cuối cùng tôi cũng không cần nhìn thấy mấy kẻ đó lúc ẩn lúc hiện trước mặt nữa rồi.”
Tống Sở Lang đưa mắt nhìn cánh tay mình bị quấn lấy, trong lòng thở dài, nói: “Cô làm gì thì làm đi, hôm qua tôi ở trong phòng cả ngày, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Ừm. . . được thôi.” Lục Khinh Ải hơi thất vọng, cô cũng biết bây giờ anh đang mâu thuẫn, cô cố quấn lấy anh, ngược lại sẽ khiến người ta phiền chán: “Vậy buổi trưa chúng ta ăn cơm với nhau nhé.”
“Xem tình hình đã.” Tống Sở Lang né tránh không nhìn vào mắt cô, rời đi.
... .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây