Lục Khinh Ải bất đắc dĩ lắc đầu: “Chú, chú đúng là đồ cổ, nếu chú còn tiếp tục như vậy nữa , cuộc đời của chú thực sự không có gì hay.”
Tống Sở Lang rất muốn phản bác, nhưng tự vấn lòng, đúng là cuộc đời mình không có ý nghĩa gì, chưa từng làm chuyện mình muốn làm.
“Mặc dù tôi nhỏ hơn chú nhiều như vậy, nhưng người ở tầm tuổi của chú cũng phải biết phim Hongkong chứ?” Lục Khinh Ải bĩu môi: “Có thể thấy chú chưa từng xem.”
“Khi đó tôi còn đang đi học.” Tống Sở Lang thản nhiên nói: “Học xong liền đi làm, quản lý công ty lớn như vậy, nào có nhàn hạ thoải mái xem tivi.”
“Vậy ý của chú là những ông chủ khác không bao giờ xem TV sao?” Lục Khinh Ải xem thường: “Làm cái gì cũng phải có người làm cùng chú mới thú vị, chú thiếu người ở bên nên mới biến thành đồ cổ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây