Giờ phút này Khang Thất Thất đã sợ đến nỗi hoa dung thất sắc: “Anh, em không làm gì hết, anh đừng đánh em, van xin anh đấy, anh đã đánh bọn em thành thế này rồi, còn tiếp tục ầm ĩ như thế cũng không tốt cho anh đâu.”
“Không tốt sao?” Tống Sở Lang cúi đầu túm tóc cô ta, ánh mắt không hề có chút tình cảm: “Cô tưởng tôi sẽ biết sợ à?”
“Anh đừng có bắt nạt một cô gái.” Chu Sĩ Luân cố gắng dựa bàn đứng lên.
Tống Sở Lang túm Khang Thất Thất ném lên người anh ta, giọng nói giống như Tu La: “Mấy người dám chơi chiêu bẩn trước mắt tôi, có phải tưởng rằng vô pháp vô thiên trong trường học, ra ngoài ai cũng sẽ bị mấy người xoay mòng mòng hay không, hôm nay tôi chẳng qua chỉ cho mấy người một khóa nhẹ nhàng, để mấy người biết mình ở đâu, mấy người có thừa nhận mấy người bỏ thuốc hay không cũng không sao, nhưng tôi sẽ quyết định ngày hôm nay của mấy người.”
Bên này La Khải bị đánh bại ngay đầu tiên thất tha thất thểu đứng lên, anh ta cầm lấy chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, đập về phía anh, Tống Sở Lang cầm cổ tay anh ta, dùng sức đẩy lên tường, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt anh ta đã bị đánh mặt mũi bầm dập.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây