Tống Sở Lang choáng váng, cả người không tốt: “Cô đừng nói lung tung.”
“Tôi không có nói lung tung, trên người tôi còn có dấu răng nữa đấy.” Lục Khinh Ải cười hì hì tựa đầu vào vai anh.
Tống Sở Lang bỗng nhiên đứng lên, đầu gối va vào bàn trà, đau đến nỗi suýt không đứng vững.
“Chú, chú cần gì phải căng thẳng kích động như vậy chứ?” vẻ mặt Lục Khinh Ải vô tội, đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp chớp: “Mau ăn cơm đi, chú không đói sao?”
Cô nói xong múc canh táo đỏ canh sườn bắt đầu uống, thật đói bụng, cảm giác ăn gì cũng thấy ngon.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây