“Không làm thì tốt.” Lục Khinh Ải vuốt tóc anh, không biết sao lại cảm thấy người này đáng hận lại đáng thương a, mà lại bây giờ anh như này cũng rất trẻ con: “Chú thích uống, tôi uống cùng chú được không?”
“Được, uống rượu.” Tống Sở Lãng ngẩng đầu vẫy tay với nhân viên, gọi một chai rượu tây, có điều Lục Khinh Ải chạy tới bảo nhân viên đổi thành rượu vang.
Sau khi rượu vang được đưa lên, cô rót cho anh một ly: “Chú, chúng ta chơi oẳn tù tì, người nào thua thì uống một ly nói ra chuyện khó chịu nhất trong lòng mình được không ?”
“Vậy khẳng định là tôi thắng rồi, cô không phải đối thủ của tôi.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Tống Sở Lãng cười rất ngốc.
“Vậy ai biết được.” Lục Khinh Ải nhún vai: “Một hai ba.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây