Hai người đi về phía trước một hồi, lại qua không bao lâu, Lục Khinh Ải rằng anh không còn tức giận nữa lại chạy về.
Tống Sở Lãng cảnh giác nhìn chằm chằm cô, cô mở hai tay ra: “Lần này tôi không bắt cua nữa, chú yên tâm đi.”
“Tôi yên tâm, thế nhưng cô cho rằng tôi là người dễ trêu như vậy sao?” Tống Sở Lãng bỗng nhiên bắt lấy cổ tay cô.
Lục Khinh Ải hiểu ra, dùng sức giãy dụa, nhưng cô đâu phải đối thủ của một người đàn ông, cô vội vàng tỏ ra đáng thương xin tha: “Chú à, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa.”
“Bây giờ nhận sai cũng vô dụng.” Tống Sở Lãng dùng sức kéo cô đến bên người, trong tay đã sớm giấu đồ từ lâu bỏ vào trong cổ áo cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây