“Cảm ơn, có điều cô đừng an ủi tôi.” Diễn viên nam chính cười nói: “Thật ra mọi người không thích nhạc kịch cũng bình thường, là chính tôi khăng khăng muốn diễn, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện của mình đi, kết quả như tôi dự liệu, có điều dù chỉ có một người nhìn tôi cũng đã thỏa mãn rồi, hai người yên tâm đi, buổi biểu diễn lần sau nhất định là tác phẩm nhạc kịch độc đáo đặc sắc, hi vọng vẫn còn có thể nhìn thấy hai người.”
“Có thời gian tôi sẽ đến, hẹn gặp lại.” Lục Khinh Ải phất phất tay.
Lúc rời đi, Tống Sở Lãng thản nhiên nói: “Còn có thể nịnh nọt hơn được không vậy, thấy ngoại hình của người ta đẹp trai à?”
“Tôi đâu có nông cạn như vậy.” Lục Khinh Ải liếc mắt: “Ngoại hình của chú còn đẹp trai hơn anh ta, sao tôi lại không nịnh nọt chú?”
“Cô nịnh nọt tác dụng không?” Tống Sở Lãng nhíu mày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây