Tống Sở Lãng đưa mắt nhìn khuôn mặt cô mấy giây mới rời mắt đi, anh cúi đầu nhìn hai cái bóng kéo dài trên mặt đất, không thể tưởng tượng nổi, trên vùng biển xa lạ này, anh lại trượt cùng cô bé nhỏ hơn mình một đống tuổi, nói chuyện phiếm, còn dự định đi xem ca kịch.
Đáng lẽ anh nên kháng cự, nhưng không có.
Có lẽ là giống như cô nói, anh thật sự đã cô độc quá lâu.
Trước kia Tống Sở Lãng gần như không hề xem ca kịch, mãi đến khi ngồi trong rạp hát, nghe người trên sân khấu hát qua hát lại, rất nhiều người ngồi không yên, đều lục tục rời đi.
Tống Sở Lãng xem cũng quáng mắt, nhìn Lục Khinh Ải bên cạnh cũng có chút nhàm chán, thế là châm chọc nói: “Đây chính là ca kịch cô nói xem rất hay à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây