Lần đầu tiên Lục Khinh Ải nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế của Tống Sở Lãng, ở bên cạnh cười trộm nhìn một lát, đạp chân, trượt đến bên cạnh anh: “Chú Tống, để tôi dạy chú nhé.”
“Không cần cô dạy.” Tống Sở Lãng thấy ý cười trên nỗi đau của người khác của cô, sắc mặt càng khó coi hơn, không ngờ mình sống đến hơn ba mươi tuổi lại mất mặt trước một cô gái nhỏ.
“Đừng như vậy nha, giáo viên của chúng tôi nói phải kính già yêu trẻ nha.” Lục Khinh Ải cười hì hì nắm tay anh.
Tống Sở Lãng ngẩn người, cả người bị cô kéo vào sân trượt băng.
Hai bánh xe trên chân hoàn toàn bị người kéo về phía trước, khuôn mặt anh trắng nhợt, toàn thân cứng ngắc, chỉ sợ hơi nhúc nhích là sẽ ngã xuống đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây