“Đừng nói như vậy nha.” Lục Khinh Ải nghe anh nhắc đến ăn cơm mới phát hiện mình cũng đói bụng: “Tôi muốn đi ăn cơm, ai, lát nữa chúng ta làm việc gì vui vẻ được không, bơi lội thế nào?”
“Không có hứng thú.” Tống Sở Lãng quay mặt đi: “Muốn đi thì cô tự đi đi.”
“Bơi một mình chán lắm, vậy chơi bóng thì sao, chúng ta đánh bóng bàn, cầu lông, trượt băng?” Lục Khinh Ải nói xong câu cuối cùng thấy lông mày anh giật giật.
“Vậy chúng ta đi trượt băng đi, cứ quyết định như vậy.” Lục Khinh Ải cười tủm tỉm quay đầu mặc áo len vào, cầm túi xách đi ăn cơm.
Tống Sở Lãng nhả ra ngụm khói, ánh mắt của Lục Khinh Ải thật sắc bén.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây