Hai hàng lệ chậm rãi lăn xuống từ khóe mắt, Lục Khinh Ải nhìn mà ngẩn người, thật không ngờ người lạnh lùng vô tình như vậy mà cũng chảy nước mắt, rốt cuộc anh thích người phụ nữ đó đến dường nào vậy, có điều hóa ra người phụ nữ đó đã mang thai, có chồng rồi, nếu như vậy tên này cũng thật đáng thương.
“Chú cần gì phải vậy chứ, quên thì quên thôi.” Lục Khinh Ải bởi vì đồng tình mà âm thanh không kìm được mềm mại: “Chú xem chẳng phải tôi cũng rất thảm sao, như kẻ ngu vậy, khi đi lên thuyền, còn phải đề phòng Khang Thất Thất quyến rũ Chu Sĩ Luân đâu, kết quả người ta đã sớm dính lấy nhau sau lưng tôi, nếu gặp được một người biết trân trọng chú, có một số việc căn bản cũng không cần đi miễn cưỡng, làm người nên lạc quan hào phóng nhìn về phía trước, thật ra ngoại hình của chú cũng phong nhã rất có mị lực, bây giờ lại râu ria xồm xoàm u ám lạnh lùng, chú như này, không ai thích chú cũng bình thường thôi.”
Cô càm ràm hồi lâu, dường Tống Sở Lãng lại chỉ nghe lọt được mấy chữ, tiếp tục say xỉn nỉ non: “Trân trọng, ai sẽ... muốn trân trọng tôi chứ, những gì tôi làm... Đều là muốn tốt cho bọn họ... Kết quả bọn họ... Không thèm... Đều căm hận tôi...”
Lục Khinh Ải càng nghe càng khó hiểu, nhưng dường như cũng hiểu ra được chút gì, xem ra anh thành ra như này, cũng không chỉ là bởi vì người tên Vân Ương, còn có những chuyện khác, có thể là vì người thân của anh.
Hóa ra đây là kiểu người nghĩ một đằng làm một nẻo, muốn được người ta trân trọng, lại giả vờ bày ra vẻ lạnh lùng, tránh xa người ta ngàn dặm, trên thế giới này có mấy ai thích nhiệt tình mà bị hờ hững chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây