“Đám người như chúng tôi thì sao hả?” La Khải bất mãn nói: “Lục Khinh Ải, cô đừng không biết tốt xấu, chúng tôi đang quan tâm cô đấy.”
“Cám ơn anh đã quan tâm, có điều tôi và Chu Sĩ Luân đã chia tay, mấy người cũng không cần quan tâm tôi nữa, dù sao tôi và các người cũng chẳng quen nhau.” Lục Khinh Ải nghênh ngang đi ngang qua bọn họ.
Một người quen da mặt dày, mới phát hiện, thật ra không biết xấu hổ rất dễ dàng.
“Khinh Ải...”, Chu Sĩ Luân còn muốn giữ lại, Khang Thất Thất lại giữ chặt anh nói: “Anh đừng khuyên nữa, yên tâm đi, chờ cô ta chịu đủ khổ rồi khẳng định sẽ trở về, vẫn còn tận mấy ngày nữa mà, ai chịu nổi cuộc sống ngày ngày ngủ trong góc chứ, đâu phải ăn mày đâu.”
“Đúng vậy đấy.” La Khải vỗ vỗ bả vai anh ta: “Loại người này nên dạy cho một bài học, cậu càng dây dưa với cô ta, cô ta sẽ càng không cảm kích đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây