Thật ra Lục Khinh Ải hơi sợ, lảo đảo lui vào trong nhà: “Tôi nói trong lòng anh rất tịch mịch, đúng không, mỗi sáng sớm anh rời khỏi phòng đi loanh quanh trong khách sạn, mà không phải ở yên trong phòng, điều này nói rõ bề ngoài anh quái gở, thật ra nội tâm sợ hãi cô đơn, anh cứ tiếp tục như vậy đi, tôi cam đoan sau này sẽ không ai để ý đến anh nữa đâu, miệng anh ngậm đến thối cũng không ai để ý đến anh đâu, anh chính là một kẻ đáng thương, co lại trong góc mốc meo bốc mùi.”
Sau khi Lục Khinh Ải nói xong nhìn thấy nét mặt của Tống Sở Lãng càng lúc càng vặn vẹo, không dám lại ở lâu, hoảng hốt túm lấy túi xách và quần áo bỏ chạy.
Nhưng cửa khoá trái, khi cô vẫn chậm nửa nhịp, bị Tống Sở Lãng bắt lấy cánh tay, đánh vào trên vách tường.
Xương cốt của cô bị va đập như vỡ ra thành từng mảnh, cả người đau đớn run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy sự đáng sợ của người đàn ông này, trái tim sợ hãi run rẩy, lại không muốn cầu xin tha thứ: “Tôi đắc tội với anh, muốn giết tôi ngược đãi tôi cũng được, tùy anh thôi.”
Bàn tay của Tống Sở Lãng chậm rãi bóp cổ cô, hận không thể bóp chết cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây