“Chú nói kịch hay... có phải có liên quan đến người bên cạnh tôi không vậy?” Lục Khinh Ải dù ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra điều gì.
Khóe môi Tống Sở Lang mỉa mai nhếch lên.
Trong bóng đêm, tiếng chuông chói tai càng thêm rõ ràng, Lục Khinh Ải vẫn ấn nút nhận nghe, giọng của Chu Sĩ Luân truyền ra: “Khinh Ải, nghe Thất Thất nói em đi ra ngoài, muộn như vậy em còn đi đâu?”
“À... Em mua cà phê ở chỗ này.” Lục Khinh Ải nói.
“Sao em không gọi anh, anh đi mua giúp em là được rồi.” Chu Sĩ Luân mang theo oán trách nói: “Cần anh bây giờ qua tìm em không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây