Lục Khinh Ải buồn bực nhìn qua bóng lưng anh, lúc trước không có cảm thấy gì, bây giờ nhìn dáng vẻ thật sự rất quen.
Cô ngắm biển một mình một lúc, mãi đến khi đói bụng mới đi đến nhà ăn, cô không có ý định chờ đám Chu Sĩ Luân, nếu không sẽ đói đến choáng mất, từ trước đến nay cô là người sợ đói.
... .
Tám giờ là lúc nhà ăn nhiều người, lại thêm buffet bữa sáng vị trí có hạn, khi đi nơi nào cũng kín chỗ, Lục Khinh Ải bực bội cầm khay ăn đi mấy vòng, vừa khéo lại thấy được Tống Sở Lãng, một mình anh ngồi một bàn.
Cô đảo tròn mắt, cười đùa đi tới: “Chú, ngồi cùng bàn với chú được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây