Hai người vừa đi, Tống Sở Lãng một mực ngồi ở phía trên hóng mát mới ho nhẹ, vừa rồi ngồi ở phía trên đè nén quá lâu, sợ quấy rầy phía đôi tình nhân bên dưới nên mới chịu đựng.
Anh ngồi ở nơi cao nhất trên nóc du thuyền, có cái thang nhỏ đi lên trên, chỉ là vừa rồi hai người kia không ngờ có người tới nơi này, nên hoàn toàn không chú ý tới phía trên có người.
Nghe đôi tình nhân bên dưới dỗ ngon dỗ ngọt, khóe miệng của anh tự dưng nhếch lên ý cười trào phúng, với kinh nghiệm nhiều năm quan sát người khác của anh, tên con trai này không phải một tên thật lòng.
Anh chậm rãi ung dung vân vê điếu thuốc, ngây người hai mười phút, lúc chuẩn bị đi xuống, đột nhiên nghe thấy lại có người đi tới.
Tống Sở Lãng ngồi xuống lần nữa, phía dưới truyền đến âm thanh kiều mị của con gái: “Em còn tưởng rằng anh chỉ nhớ ở bên Lục Khinh Ải, quên em rồi chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây