Một người xụ mặt đi ở đằng trước, khi đi đến tầng năm, một người đàn ông tóc dài suy sụp tinh thần tựa trên lan can hút thuốc, lối đi này vốn nhỏ hẹp, anh ta đứng đó chặn nửa đường đi, mà lại cũng không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngác sững sờ nhìn qua bờ biển bên kia.
“Này chú, chú có thể nường đường được không, cản đường tôi rồi đấy.” Lục Khinh Ải không khách khí nói.
Tống Sở Lãng ngẩn người, quay đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt, thoạt nhìn chắc là sinh viên đại học, mặc áo len màu trắng, bên dưới là váy xòa, trên đầu đội mũ lưỡi trai, đi giày Cavans, ngũ quan sắc nét.
“Cô gọi tôi là gì?” Anh cho rằng mình nghe lầm, trừ cháu gái của mình ra, đầu tiên có cô gái lớn như vậy gọi mình là chú.
“Này chú à, chú không phải ông chú thì là gì, lớn tuổi như vậy, không bốn mươi thì cũng phải năm mươi rồi.” Lục Khinh Ải một tay chống nạnh: “Xin tránh ra một chút được không, đường rộng như vậy, một mình chú chiếm hết hai phần ba, dù chú có là nghệ thuật gia, muốn bi thương Xuân Thu cũng không nên ở chỗ này được không, đi thêm năm mươi mét nữa sẽ có nơi rất rộng rãi đã chú sầu não đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây