Trong bãi đỗ xe rộng rãi đỗ không ít xe, Tống Sở Di tắt máy nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, người khác sẽ chỉ cho rằng chúng ta lái xe quá lâu nên mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc ở đây thôi.”
“Thật sao?” Trường Tình nửa tin nửa ngờ, nhưng tim vẫn đập thình thịch, thật căng thẳng thật căng thẳng, trong sự căng thẳng còn có chút hưng phấn không nói ra được a, tại sao có thể như vậy, cảm giác mình thật biến thái.
“Nào, đưa con cho anh.” Tống Sở Di bế Tổ Yến, thoải mái đi vào trong khách sạn.
Trường Tình nhăn nhăn nhó nhó đi theo sau anh, cúi đầu, chột dạ quá đi.
Mặc dù ở đây cô không có danh tiếng gì, chỉ sợ gặp phải người Trung Quốc, kết quả ngày mai tiêu đề ở Trung Quốc sẽ là người dẫn chương trình nổi tiếng và chông cô ấy mang theo đứa con có đoạn phong lưu ngắn ngủi ở trạm dừng chân nước Mỹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây