“Mẹ nó, tôi biết mấy câu phía trước của cậu là lời khách sáo mà.” Lệ Thiếu Bân xem thường: “Lão Tống, lâu vậy rồi cậu mới được gặp con cậu, cậu ghét bỏ thằng bé như vậy được không?”
Tống Sở Di có vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy nói: “Sao tôi lại ghét bỏ, tôi muốn bồi dưỡng năng lực chăm con của cậu mà, dù sao chúng ta làm anh em bạn bè nhiều năm như vậy, tôi cũng vì quan tâm đứa con sau này của cậu, cho nên trước hết để cậu chăm Tổ Yến giúp chúng tôi, mà lại chẳng phải hai người là cha nuôi mẹ nuôi sao của thằng bé sao, cũng nên làm chút gì vì thằng bé chứ.”
“Biến.” Lệ Thiếu Bân khinh miệt: “Lão Tống, cậu quá dối trá, bình thường chỉ ước tôi cách xa vợ con trai cậu một chút, cậu đừng tưởng tôi không biết hai người ném con cho chúng tôi là muốn làm gì, tôi nói cho các cậu biết, chúng tôi cũng có chuyện phải làm.”
Dù da mặt của Nguyễn Dạng và Trường Tình có dày cũng nóng lên.
Trường Tình ảo não cắn môi: “Sở Sở, anh nói gì vậy, dĩ nhiên chúng ta phải chăm Tổ Yến rồi, ban đêm nếu đói bụng thì phải làm sao bây giờ, thật là.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây