Lúc này nét mặt của Trường Tình mới mềm nhũn.
Chưa được mấy giây, mắt lại ẩm ướt.
“Anh lại nói sai gì sao?” Tống Sở Di vội lấy khăn tay ra lau cho cô: “Nếu em khổ sở, đánh anh mắng anh cũng được, nhưng đừng khóc.”
“Chỉ là nhớ anh thôi.” Trường Tình hít mũi.
Mặc dù anh không ở nhà, cũng tự do tự tại, có đôi khi cũng chơi rất vui, nhưng khi trời tối người yên sẽ nhớ, nhìn thấy người khác có đôi có cặp cũng sẽ nhớ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây