Lệ Thiếu Bân lôi kéo cô ngồi lên, lập tức có người bưng một ấm trà ngon tới, Nguyễn Dạng nói: “Tại sao em cảm giác mình giống Từ Hi thái hậu vậy.”
Hồ Thực phì cười một tiếng, Nguyễn Dạng đứng dậy, quả nhiên cô vẫn không quen lắm với đồ dùng bằng gỗ lim như này, cảm giác như thành người bốn năm mươi tuổi vậy.”
“Dạng Dạng, em đừng đi, ngồi một lát nữa đi.” Lệ Thiếu Bân kéo cô, hai người ngồi trên một chiếc ghế cổ, đủ rộng để cho hai người ngồi.
Nguyễn Dạng lập tức nghĩ đến một bộ phim mình quay lúc trước, trong phim cô là hoàng hậu, lúc ấy ngồi trên long ỷ của Hoàng đế cũng không rộng như này.
“Lão đại, anh xem, đây là báo cáo kiểm tra tổng kết bên sòng bạc đưa tới.” Hồ Thực lại gần cắt ngang hai người, anh ta cảm thấy lão đại thật sự xoay chuyển quá nhanh, mấy ngày trước còn lạnh như băng, hôm qua còn như oán phụ, chỉ mới một buổi tối không gặp, đã trở nên như nhựa cây vạn năng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây