Lệ Thiếu Bân chớp mắt mấy cái, che che giấu giấu nói: “Nào có, em nấu ăn ngon nhất, có điều cũng đừng lãng phí cơm của nhà hàng, nếu không rất phí tiền.”
“Đúng vậy, không lãng phí.” Nguyễn Dạng cười tủm tỉm nhíu nhíu mày: “Hay là... anh ăn đồ em làm, em ăn cơm của nhà hàng, cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.”
“...”, Lệ Thiếu Bân buồn bực khẽ cắn môi: “... Được, em nói cái gì thì là cái đó.”
“Nha, còn cắn môi nữa, chẳng phải chỉ là bảo anh ăn đồ em làm thôi sao, làm như đồ em làm khó ăn lắm vậy.” Nguyễn Dạng hừ một tiếng, trực tiếp ném cơm của nhà hàng vào trong thùng rác.
Lệ Thiếu Bân ngẩn ra: “Sao em lại ném đi, thật lãng phí.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây