“Cái gì mà anh cứ vui chơi?” Lệ Thiếu Bân ngây ngẩn cả người: “Ai biết liệu em có đội nón cho anh không, anh không tin.”
“Anh không tin thì em cũng không còn cách nào.” Nguyễn Dạng vừa nói xong, bên kia truyền đến âm thanh của một người đàn ông, hình như gọi cô đi ăn cơm.
“Em không thèm nghe anh nói nữa, em còn phải đi ăn cơm.” Nguyễn Dạng nói.
“Em chờ một chút, em đi ăn cơm với ai, sao anh lại nghe thấy giọng của đàn ông...”, Lệ Thiếu Bân còn chưa nói xong, điện thoại đã tút tút dập máy.
Anh suýt nữa ném di động đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây