Lệ Thiếu Bân xoay người lại, nhíu mày: “Bởi vì anh ta đã thành ra ngu ngốc, biến thành thiểu năng, sợ rằng ngay cả em cũng không nhận ra.”
“Nếu như em thật sự yêu anh ta, không bỏ xuống được anh ta, dù anh ta có biến thành thiểu năng em cũng sẽ ở bên anh ta, đối với em mà nói thậm chí đây là cơ hội tốt để ở bên anh ta.” Nguyễn Dạng lắc đầu: “Chính bởi vì em không thương, cho nên em mới có thể bình chân như vại ở bên anh, đối với em mà nói, về sau, nếu như anh cũng trở nên ngốc nghếch thiểu năng, em mới có thể không rời không bỏ ở bên cạnh anh, em rất biết rõ anh là chồng em, anh là người em quan tâm hiện tại.”
Hô hấp của Lệ Thiếu Bân dồn dập: “Em quá giỏi nói chuyện, anh nói không lại em, dù sao em luôn cho rằng anh dễ lừa gạt, chỉ khi con người ngủ mới lộ ra bộ mặt chân thật nhất thôi.”
“Vậy chúng ta hãy đến một nơi chứng minh em không lừa anh đi.” Ánh mắt của Nguyễn Dạng trở nên thâm thúy kiên nghị.
“Đi đâu?” Lệ Thiếu Bân hơi sửng sốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây