Nguyễn Dạng không ngờ chỉ là một giấc mơ mà cũng truyền đến trong tai Giang Đóa Dao, thế là đi xuống dưới nhà, nói rõ ràng giấc mơ tối qua cho cô ấy: “Mình cũng không biết vì sao lại mơ giấc mơ đó, sau khi về nước rất ít khi mơ tới anh ta, tỉnh mộng bị dọa đổ mồ hôi lạnh, như gặp ma, bây giờ nghĩ lại vẫn lạnh toát.”
“Không phải là cậu thật sự vẫn chưa quên anh ta đấy chứ?” Giang Đóa Dao nghe cô nói cũng lạnh toát.
“Dĩ nhiên không phải.” Nguyễn Dạng thở dài: “Có điều nghe nói anh ta thành thiểu năng cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, tâm tình có chút phức tạp, thật không ngờ cuối cùng anh ta lại ra nông nỗi này.”
“Cái này cũng có thể gọi là báo ứng mà.” Giang Đóa Dao im lặng rồi nói: “Nếu như sau khi anh ta kết hôn, nghiêm túc chung sống với Triệu Xu, đừng chọc đến cậu, đã không khiến Triệu Xu hận đến nỗi rơi vào kết cục này, hoặc là lúc kiên quyết không cưới Triệu Xu, tóm lại việc này không phải do cậu, là do nhân quả của bọn họ.”
“Mình cũng buồn bực, vì sao cô ta lại đột nhiên hạ độc Tân Tử Cao , theo lý thuyết như thế nào đi nữa đó cũng là chồng cô ta mà, không có lý nào lại tự dưng như vậy.” Nguyễn Dạng nhíu mày: “Triệu Xu này có phải có vấn đề tinh thần hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây