Thuyền càng ngày càng xa, xa đến nỗi hình bóng của Tân Tử Cao chỉ còn là một làn khói xanh, cô ngơ ngác đứng ở mũi thuyền, tự dưng thương cảm, thật lâu sau, lấy lại tinh thần, nhìn con gái trong ngực, lại phát hiện trong ngực của mình chỉ có bộ quần áo của trẻ con, cô con gái bốc hơi như không khí.
Cả người cô lạnh toát, muốn gọi con gái, lại phát hiện mình không hề biết con gái mình tên gì, cô nhìn xung quanh, vậy mà trên thuyền không có bất kỳ ai, đây là con thuyền rỗng.
Cô liều mạng chạy, kêu to.
“Nguyễn Dạng, em mau tỉnh đi, tỉnh đi.” Dường như cô nghe thấy có ai đang gọi cô.
Cô bỗng nhiên mở mắt ra, ngồi dậy, Lệ Thiếu Bân ngồi bên cạnh cô, cầm tay của cô, ánh mắt thâm thúy lại có chút lo lắng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây