Lệ Thiếu Bân chột dạ cúi đầu: “Được rồi được rồi, nếu cháu rảnh sáng sớm sẽ ăn sáng với ông bà:
“Bà còn tưởng rằng đời này sẽ không nghe thấy câu nói này của cháu lúc còn sống nữa chứ.” bà nội Lệ cười nhìn Nguyễn Dạng: “Vẫn là Nguyễn Dạng hiểu chuyện.”
Nguyễn Dạng mỉm cười: “Sau này khi cháu dậy sẽ gọi cả anh ấy nữa ạ.”
“Vậy chi bằng hai đứa ở thêm hai ngày đi.” bà nội Lệ nhiệt tình giữ lại.
“Được ạ.” Nguyễn Dạng không chút suy nghĩ đồng ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây