“Ôi nha, mẹ đừng nhéo tai con nữa, con không ăn được.” Lệ Tiểu Hạ vội vàng ăn mấy miếng như hổ đói, cầm cặp sách lên nói: “Nhà chúng ta có cọp cái.”
Cậu nói xong chạy đi nhanh như chớp, để lại Thẩm Liễu thở phì phò.
Nguyễn Dạng cố gắng kìm nén mới không bật cười, xem như cô đã hiểu ra Lệ Tiểu Hạ giống ai.
Bà nội Lệ và ông nội Lệ vui vẻ, Lệ Thiếu Bân vừa đi xuống đã nghe thấy tiếng cười trong phòng ăn, anh nhìn sang, ngoại trừ Thẩm Liễu và Lệ Trọng Trì ra, trên cơ bản mọi người đều đang cười, Thẩm Liễu cúi đầu lặng lẽ ăn sáng, Lệ Trọng Trì thì vẫn trưng ra khuôn mặt không biểu cảm.
“Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Lệ Thiếu Bân lập tức đi đến trước mặt Nguyễn Dạng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây