Bầu không khí hơi nóng rực, cơ thể Nguyễn Dạng không biết bị anh xoay qua lúc nào, nụ hôn phía sau khiến tim cô đập rộn lên, rõ ràng trong không khí không hề bật điều hòa, lại vẫn nóng rực lên.
Mái tóc đen nhánh của cô xõa tung, như một bức tranh diễm lệ đến xa hoa lãng phí, mắt của Lệ Thiếu Bân nóng đến đau, môi mỏng hôn lên tóc mai cô, nỉ non: “Dạng Dạng... Dạng Dạng... Anh khó chịu.”
Nguyễn Dạng cảm giác được sự biến hóa của anh, cũng không biết nên nói gì, hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Anh tự đi giải quyết đi.”
Lệ Thiếu Bân buồn buồn xoay người cô lại, bĩu môi: “Em giúp anh đi...”
Nguyễn Dạng vươn tay ra, lại rút về: “Chẳng phải anh có tay sao, mà lại anh cũng quen dùng tay rồi mà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây