“Ai da, đêm hôm khuya khoắt em nói những lời khiến người ta thương cảm vậy làm gì.” Lệ Thiếu Bân cảm thấy càng khó chịu hơn, ở tình cảm phương diện anh hay lơ là, nếu không đã không đến nỗi đến ba mươi tuổi tình trường mới thành công, hơn nữa còn phải dựa vào quấn quít chặt lấy, không giống Tống Sở Di người ta dễ dàng nắm giữ được Trường Tình: “Em nói rất có lý, trước kia không nghĩ tới, lần sau anh sẽ đối xử tốt với hai người họ hơn.”
“Nhà các anh nhiều người như vậy, ai mà chẳng tốt với trưởng bối, người già không thiếu người đối xử tốt với mình, chỉ thiếu người bầu bạn, bây giờ người tuổi trẻ không thích ở cùng người già gì hết.” Nguyễn Dạng sầu não lắc đầu, quay đầu chỉ vào áo ngủ trong tủ nói: “Những chiếc váy ngủ này vừa hở vừa mỏng, anh không thể mua chiếc bình thường hơn được sao?”
Cô nói rồi cầm lấy một chiếc váy ngủ tơ tằm màu hồng màu trắng, phía trước là cổ áo hình chữ V, phía trước nhìn còn đỡ, nhưng mà phía sau gần như không có mấy vải vóc, tương đương với lưng để trần.
Lệ Thiếu Bân cười hì hì: “Anh cảm thấy đẹp mà, đều rất bình thường nha, chẳng phải váy ngủ đều như vậy sao, vải càng ít thì ngủ càng dễ chịu.”
Nguyễn Dạng đã không muốn nói sắc tâm trần trụi của anh nữa, thế là lại lấy váy ngủ nhung ra, đã thấy cơ thể cao lớn của anh đứng chặn trước mặt như bức tường: “Anh nhường chút đi, em muốn đi tắm rửa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây