Lần đầu tiên Lệ Thiếu Bân bỗng dưng muốn vỗ tay cho đứa cháu trai mà mình đã ngứa mắt từ lâu, quả nhiên có chút đầu óc.
“Cháu... cháu...”, Hà Minh San bị chặn họng đến lắp bắp, vừa tức vừa buồn cười.
Thẩm Liễu vội vàng kéo con trai, nắm chặt tai cậu: “Thằng nhóc này, ai cho con nói chuyện không lễ phép với bà như vậy hả?”
“Chẳng phải chú cũng thường nói chuyện với bà nội như vậy sao?” Lệ Tiểu Hạ bĩu môi.
Lệ Thiếu Bân lúng túng ho khan hai lần, bà nội Lệ đột nhiên bưng chén trà thở dài: “Có mấy lời Tiểu Hạ nói cũng không phải không có lý, thật ra tất cả mọi người đều hiểu rõ, được rồi, việc này mọi người hãy nhịn một chút đi, thời gian sẽ dần dần hòa tan những chuyện trong quá khứ, có điều Nguyễn Dạng, trước kia cháu như thế nào, nhà bà cũng không nói gì được, bà chỉ hi vọng về sau cháu hãy cách xa cậu Tân Tử Cao đó hết mức có thể, còn nữa, đối xử tốt với Thiếu Bân, không phải bà khen cháu bà đâu, nhưng thằng bé thật sự rất rộng lượng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây