Lệ Thiếu Bân vô cùng vui mừng, từ hôm qua tới hôm nay cuối cùng cũng nghe thấy câu khiến anh vui lên: “Gì mà từ từ tốt lên, chỉ cần em đừng khó chịu, bây giờ chúng ta đã tốt rồi, Dạng Dạng, anh muốn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt em, dù không cười cũng không sao, nhàn nhạt cũng được, mặc dù... em ở bên anh không hề ngọt ngào như trước kia ở bên Tân Tử Cao...”
Anh nói xong, đôi mắt ảm đạm.
Nguyễn Dạng sửng sốt: “Anh đừng suy nghĩ linh tinh.”
“... Ừm, anh không hề suy nghĩ lung tung, hôm qua nhìn những tấm hình chụp chung của hai người, tấm nào em cũng cười rất vui vẻ, ngọt ngào.” Lệ Thiếu Bân miễn cưỡng vui cười nói: “Có điều không sao, dù sao hai người quen nhau lâu, một ngày nào đó, anh cũng sẽ khiến em cười ngọt ngào như vậy.”
“Thiếu Bân...”, trong đôi mắt Nguyễn Dạng mơ hồ nổi lên một tầng gợn sóng, hốc mắt cũng ửng hồng, tay của cô nắm chặt tay anh hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây