Vốn nên là đêm tân hôn điên loan đảo phượng, mà bây giờ, Nguyễn Dạng lại tái nhợt nằm trên giường bệnh, mặc dù là phòng bệnh VIP, nhưng màu trắng bên trong vẫn khiến người ta cảm thấy hết sức chướng mắt.
Nguyễn Dạng không chịu nói gì, cứ nằm như vậy, nằm đến đến khi mệt mỏi ngủ mất.
Hơn mười một giờ đêm, Hồ Thực cầm quần áo sạch sẽ tới, Lệ Thiếu Bân sợ đánh thức cô, cẩn thận cởi quần áo cô dâu kiểu Trung Quốc của cô ra, cũng may nút thắt của bộ quần áo này ở bên ngực, cởi cũng tương đối đơn giản, sau khi mặc đồ ngủ cho cô, Lệ Thiếu Bân cũng thay đồ trên người, rón rén đi ra ngoài phòng bệnh.
“Lão đại, ăn chút gì đi.” Hồ Thực đưa bánh sủi cảo mua được tới.
“Không ăn, không còn khẩu vị nữa.” Lệ Thiếu Bân ngoại trừ tức giận ra, còn có chút mỏi mệt, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ về mặt tình cảm anh không thể muốn gió được gió muốn mưa được mưa ra, nhũng chuyện còn lại đều xuôi gió xuôi nước, cũng có rất ít người dám chọc anh, anh không ngờ rằng mình cũng có lúc bị ép đến mức này: “Đã bắt được tên Trịnh Tiền Kiệt chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây