Ai, anh không thể suy nghĩ lung tung được, hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, nói không chừng đây chính là âm mưu quỷ kế của Tân Tử Cao: “Là anh chủ quan, để thứ này được đưa vào trong hôn lễ, Dạng Dạng, em đừng suy nghĩ quá nhiều, trước tiên đổi lễ phục kiểu Trung này đã rồi chúng ta cùng đi ra ngoài mời rượu được không, khách khứa bên ngoài còn đang chờ chúng ta đấy, nếu chúng ta không ra ngoài, người ta sẽ cho rằng chúng ta đang cãi nhau đấy, chẳng phải chỉ là mấy tấm hình sao, có gì ghê gớm đâu, Lệ Thiếu Bân anh dám cưới em, đã làm tốt chuẩn bị bị người chỉ trích rồi, mà lại da mặt anh dày, không quan tâm người ta chỉ trích.”
“Thiếu Bân...”, hốc mắt Nguyễn Dạng nóng lên, trong mắt phủ kín sương mù.
Cô biết trong lòng anh khẳng định rất khó chịu, nhưng vẫn đang nỗ lực tự an ủi mình, kiếp trước cô đã tích đức gì, để anh bao dung mình, yêu mình như vậy.
“Ôi trời, sao em lại khóc, trước kia không nhìn ra em là một cô gái thích khóc mà.” Lệ Thiếu Bân lau đi nước mắt trên khóe mắt cô: “Đừng khóc, anh gọi stylist đến, để cô ấy thay quần áo khác cho em.”
“Ừ.” Nguyễn Dạng gật đầu, cố nén nước mắt, cười cười: “Anh cũng đi thay quần áo đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây